f8876
2024-06-01 10:24:02 - Lượt xem: 444



f8876

Năm đó, trong cơn mê sảng ấy, cô thấy tay chân mình bị trói chặt bởi những sợi dây màu trắng mỏng manh như sợi chỉ. Toàn thân cô đau bời bời, những sợi chỉ càng tỏ ra trêu ngươi. Chỉ là những sợi chỉ mà mình cũng không thể gỡ ra được. Nếu cứ như thế, mình chẳng khác một con ruồi, con ong bay lạc vào trận đồ của một con nhện. Mình sẽ là một xác ruồi xác ong mục ruỗng trong bụng một con nhện nào đó. Không! Mình phải chạy. Con phải chạy. Chạy đi, Tâm. Nhanh! Về nơi nào có ánh sáng! Tiếng mẹ như làn sóng vỗ mơ hồ trong đầu. Cô không biết mẹ đang gào thét với cô hay với chính bà. Bởi lúc đó, cô cảm nhận được những giọt nước nóng hổi rớt trên mặt mình. f8876